Với đặc thù công việc, những người ‘‘gác rừng’’ thường xuyên xa nhà, họ công tác trên những khu vực xa xôi hẻo lánh, địa hình quanh co khúc khuỷu, đi lại khó khăn, những đợt tuần tra gió buốt phả mặt người, muỗi vắt đeo bám, thậm chí có những đợt do công việc mà họ phải ngủ lại trong rừng giữa màn đêm tĩnh mịch, những bữa cơm lam bên dòng suối cùng đồng đội... Nhiều lúc họ nhớ về quê hương, nhớ nhà nơi có người vợ hiền đằng đẳng chờ mong. Những người ‘‘gác rừng’’ luôn có lòng yêu ngành, yêu nghề. Họ ngày đêm duy trì công việc, nhiệm vụ của mình để màu xanh của rừng mãi mãi tươi tốt. Tháng 9, xin gửi đến độc giả bài thơ
TÂM SỰ NGƯỜI GÁC RỪNG
Dẫu biết rằng nghề rừng vất vả
Nhưng đâu nề quản ngại xa xôi
Đến với rừng màu xanh cây cỏ
Tháng năm trôi..., đấy cảnh xa nhà
Có những đợt tuần tra bảo vệ
Ngủ trong rừng, muỗi vắt hỏi thăm
Bên dòng suối bữa cơm lam đạm bạc
Giữa trưa hè, dịu mát cảnh Sơn lâm
Những năm tháng xa nhà, vắng vẻ
Nơi quê nhà, người vợ vẫn chờ mong
Những đêm đông, chăn đơn gối chiếc
Hãy ngủ ngon, anh sẽ trở về!
Có những đợt mùa đông giá buốt
Đường tuần tra bảo vệ những cánh rừng
Gió thổi buốt, đường gồ ghề khúc khuỷu
Buổi chiều tà, vọng lại tiếng chim ngân
Em xa nhớ chiều đông gió lạnh
Nhớ vợ hiền, yên ả buổi chiều quê
Con yêu quý, xa nhà cha vẫn nhắc;
Gắng học hành, rèn luyện chăm ngoan
Bao năm tháng, bao vui buồn sự kiện...
Rừng xanh ơi! Vi vút gió ngàn
Những đồi trọc, giờ đây xanh tốt
Có công trồng, bảo vệ ngày đêm
Suốt bốn mùa chim về làm tổ
Rừng phục hồi, phòng hộ môi sinh
Có một nghề gọi “Nghề rừng’’ hay nhỉ?
Đem mầu xanh, sự sống cho đời./.